Con Rễ Tỷ Phú - Chương 228: Thủ đoạn
Lão phu nhân, bà nghe thấy chưa? Đúng là một lũ vong ân bội nghĩa.
Bà Tuyết ở một bên thêm dầu vào lửa.
Tô Cẩn nhíu mày giận dữ nói: Bà nói gì? Bà mới là đồ vong ân bội nghĩa đấy!
Câm miệng. Còn không mau quỳ xuống cho tôi!
Bà lão tức giận mắng.
Tô Cẩn nghiến răng, quỳ xuống.
Lần này, Tuyết Nhân Kiệt cảm thấy thoải mái, liếc mắt với con cái bên cạnh, trong lòng hiểu rõ.
Có bà lão này ở Tuyết tộc, Tuyết tộc làm sao có thể không suy sụp, cho nên bây giờ cắt đứt quan hệ với Tuyết tộc là sáng suốt nhất.
Nếu không phải vì nể mặt mẹ cô, tôi đã không dung túng cô ở đây làm loạn! Tôi biết cô hận, là vì cậu cô không đồng ý an táng mẹ cô ở tổ lăng, nhưng đó cũng là vì tốt cho Tuyết tộc chúng ta, cô đừng quên, mẹ cô chết thảm, sau khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ, đại thù chưa báo thì oán khí khó tiêu, mới khiến cô mê muội giết người, cho nên cậu cô làm đúng, bà ấy không thể dời mộ vào tổ lăng, nếu không sẽ phá hỏng phong thủy của Tuyết tộc chúng ta.
Tô Cẩn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bà, đây vẫn là vị lão phu nhân hiểu chuyện đó sao? Sao trong nháy mắt lại thay đổi thái độ hoàn toàn!
Được rồi, cô đứng lên đi, tôi biết trong lòng cô tức giận, nhưng mẹ cô bây giờ ở đó cũng tốt, bây giờ cô phải làm là chăm sóc tốt những tài sản mà bà để lại, đừng để bà thất vọng mới đúng.
Tô Cẩn không phân bua gì nữa, nhìn Tuyết Nhân Kiệt đang cười lạnh, cô đột nhiên nhận ra chắc chắn là
do hắn đã rót mê hồn dược gì đó vào bà lão, cho nên bà lão mới thay đổi thái độ.
Bây giờ nói gì cũng vô dụng, vẫn là nghe theo lời Lâm Xung, nhanh chóng lấy công thức trở về, kẻo đêm dài lắm mộng.
Cô về trước đi, tôi ở nhà con trai mình, không có gì đáng ngại.
Bà lạnh nhạt phất tay, lại còn hạ lệnh đuổi khách.
Tô Cẩn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: Cháu đến tìm bà chỉ muốn lấy lại những thứ mà mẹ cháu để lại cho cháu.
Những thứ mẹ cô để lại cho cô tôi không mang theo bên người, đợi tôi về sẽ đưa cho cô.
Bà lão ngồi xuống, thấy Tô Cẩn vẫn nhìn chằm chằm Tuyết Nhân Kiệt đầy vẻ tức giận, bà lập tức gõ mạnh gậy chống xuống đất, giận dữ nói: Còn không mau đi? Cô cho rằng tôi sẽ đưa thứ đó cho người khác sao!
Giọng bà trở nên lớn tiếng và gay gắt.
Tô Cẩn cúi đầu, Cháu không có
Hừ, tôi nói cho cô biết, cho dù đó là thứ mẹ cô để lại cho cô, nhưng bất động sản vẫn là của Tuyết tộc tôi! Cho dù tôi đưa nó cho bất kỳ ai trong gia tộc, đó cũng là quyết định của tôi, cô hiểu không!
Vâng
Tô Cẩn gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Bây giờ không đi, không biết còn phải chịu bao nhiêu nhục nhã.
Vừa rời khỏi biệt thự đã nhìn thấy một chiếc Maybach quen thuộc, quả nhiên là Lâm Xung và Tiểu U.
Thấy cô bình an vô sự, Lâm Xung bảo Tiểu U quay đầu xe, đi theo.
Điều bất ngờ là Tô Cẩn
không về vườn cây, mà lái xe đến một công viên hồ vắng vẻ, sau đó Lâm Xung phát hiện ra cô thần sắc uể oải, dường như đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi: Bà lão đâu?
Bà ấy ở lại đó.
Tại sao? Bà ấy không phải rất hận Tuyết Nhân Kiệt muốn đoạn tuyệt quan hệ sao?
Tô Cẩn vịn lan can hồ im lặng hồi lâu, Tuyết Nhân Kiệt rất có thủ đoạn, bà lão vừa mắng tôi một trận, nói mẹ tôi chết thảm, không được an nghỉ, Tuyết Nhân Kiệt không cho bà ấy vào tổ lăng đều là vì Tuyết tộc.
Lâm Xung cười lạnh, Đây là cái logic quỷ quái gì vậy.
Nói tới nói lui cũng chỉ là thân thích có khác biệt, đột nhiên nhận ra cháu gái mình vẫn không bằng con trai ruột, mà con gái đã chết cũng chỉ là nước đổ lá khoai mà thôi.
Bà lão chỉ là mượn cớ mê tín để bịt miệng Tô Cẩn.
Thiếu gia, tôi muốn một mình yên tĩnh một lát.
Tô Cẩn cay đắng lên tiếng.
Lâm Xung bực mình nói: Yên tĩnh cái rắm, đã là Tuyết tộc có thái độ như vậy thì không cần để ý đến họ nữa, cô lập tức gọi điện thoại liên lạc với cha cô, để mẹ cô vào Tô gia lăng viên, hơn nữa đây cũng là tâm nguyện của cha cô, chỉ là năm xưa Tô gia nguy như ngàn cân treo sợi tóc, ông ấy không có cơ hội đưa mẹ cô về an táng.
Tô Cẩn ngẩn người, lúc này mới nhận ra là mình quá cố chấp, hà tất phải cố chấp với việc để mẹ vào tông địa của Tuyết tộc.
Cô nghĩ thông suốt chuyện này, liền lập tức gọi điện thoại về nhà, quả
nhiên, Tô Vân Sơn nghe xong liền biểu thị lập tức lên đường đến trấn thành, hơn nữa một loạt chuyện của Tô gia bây giờ cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, ông cũng đã đến lúc đón phu nhân của mình về Tô gia.
Một đoàn người trở về Thiên Hương quả viên.
Lâm Xung hỏi về chuyện công thức, Tô Cẩn cũng không giấu diếm, kể lại đầu đuôi, Lâm Xung không khỏi nhíu mày nói: Cô thật là đơn thuần, xem ra công thức sẽ bị lộ ra.
Tô Cẩn cười khổ, Bà lão nói Thiên Hương quả viên vốn là sản nghiệp của Tuyết tộc, chỉ là cho mẹ tôi mà thôi, bà ấy muốn cho ai cũng được, lần này Tuyết Nhân Kiệt đã dùng chiêu sát thủ, bí phương chắc chắn không giữ được.
Chuyện này rất quan trọng.
Lâm Xung bắt đầu suy nghĩ biện pháp cứu vãn, Tuyết Nhân Kiệt lấy được công thức, sang năm tình cảnh của Thiên Hương quả viên sẽ rất nguy hiểm, nhân lúc nguy cơ chưa đến, không bằng một lần giải quyết triệt để.
Đối với gia tộc này, Lâm Xung từ tận đáy lòng khinh thường, bây giờ Tô Cẩn cũng bị nhắm vào, không bằng làm một lần cho xong!
Lâm Xung đã quyết định.
Cứ như vậy, vào lúc rạng sáng, Tô Vân Sơn phong trần mệt mỏi đã đến, ông nhìn thấy khu vườn cây này vô cùng vui mừng, đây là thứ mà người yêu của ông để lại, hơn nữa ông cũng đã từng đến đây, cùng phu nhân trải qua một khoảng thời gian tươi đẹp.
Đáng tiếc sau này trở về Tô gia, khu vườn này không có cơ hội chăm sóc nữa.
Bởi vì bây giờ thời gian đã quá muộn, không tiện đi thăm Tuyết tộc, cho nên ông định đợi
đến sáng mai rồi đi.
Hai chân ông là chân giả, cho dù bên ngoài không nhìn ra gì, cũng hành động khó khăn, Tô Cẩn đau lòng cho ông, bảo ông đừng nghĩ nhiều, ngày mai sẽ thông báo cho người của Tuyết tộc đến.
Đêm này trôi qua, buổi sáng Tuyết tộc đã đến, đương nhiên là Tuyết Đồng Hải và Tuyết Vũ.
Tuyết Đồng Hải và Tô Vân Sơn là bạn cũ, hai người gặp nhau đều rất kích động, hơn nữa biết được tình hình hiện tại của Tô Vân Sơn, Tuyết Đồng Hải càng cảm khái liên tục, đây đều là do Tư Đồ gia hại, vạn hạnh là bây giờ Tư Đồ gia đã trở thành quá khứ, cũng coi như ông trời có mắt.
Trò chuyện không chỉ là ôn lại chuyện cũ, còn có một số vấn đề quan trọng, ví dụ như chuyện dời mộ, Tô Vân Sơn bày tỏ ý định, định dời mộ phu nhân về Tô gia, như vậy sau khi ông qua đời, có thể cùng phu nhân vĩnh viễn ở bên nhau.
Tô Cẩn nghe những lời này nước mắt tuôn rơi, nếu cha cũng không còn, cô sống trên thế giới này còn có người thân sao?
Lúc đang buồn bã, đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, theo bản năng nghiêng mặt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú tươi cười.
Cô có nụ cười, bởi vì cô không cô đơn, bởi vì bên cạnh còn có thiếu gia ở cùng, thậm chí còn có Tiểu U.
Rất nhanh, Tuyết Đồng Hải đã quyết định, đã là người của Tô gia đến rồi, chuyện này nên sắp xếp sớm, không thể để em gái ba mãi ở bên ngoài, như vậy sẽ khiến người ta cười, hơn nữa ông còn thay mặt Tuyết tộc xin lỗi, đây là lỗi của Tuyết tộc.