Tuyệt Đại Thần Chủ - Chương 114: Tư thái vô địch
Tô Mạc tay cầm trường kiếm bảo thạch, mạnh mẽ vung lên.
Kiếm quang chồng chất, hình thành một đạo kiếm cương thô to vô cùng, chém về phía Tả Thu.
Kiếm cương sắc bén vô song, không khí xé toạc một tiếng, bị xé rách trong nháy mắt.
Giờ khắc này, toàn bộ chiến trường tĩnh lặng không một tiếng động.
Người của hai nước đang quan chiến ở phía xa, đều ngừng thở, vô số cặp mắt chăm chú nhìn vào trong sân.
Tô Mạc thật sự có thể đánh bại Tả Thu sao?
Người Thiên Nguyệt Quốc mong chờ!
Đệ tử Huyền Cực Tông không tin!
Bản thân Tả Thu càng tin chắc mình sẽ không thua.
Tả Thu có đủ tự tin, hắn không chỉ có thiên phú võ hồn xuất chúng, ngộ tính võ học cũng cực cao.
Hơn nữa, bởi vì hắn là đệ tử của Cửu trưởng lão nội môn Huyền Cực Tông, từ khi hắn bước vào Linh Vũ Cảnh, bất kể là công pháp hay võ kỹ tu luyện, đều là cấp bậc nhị cấp thượng phẩm.
Và, trải qua sự nỗ lực khắc khổ, võ kỹ nhị cấp thượng phẩm, đều được hắn luyện đến cảnh giới tiểu thành đỉnh phong.
Điều này khiến hắn thắng ngay từ vạch xuất phát, thực lực vượt xa những võ giả cùng cấp khác.
Võ giả Linh Vũ Cảnh cấp thấp bình thường, tu luyện chỉ là võ học nhị cấp hạ phẩm, một số người có bối cảnh, mới có thể tu luyện đến võ học nhị cấp trung phẩm.
Hoàn toàn không thể so sánh với hắn.
Mà bây giờ, hắn càng thi triển bí pháp chiến đấu ‘Bạo Linh Thuật’, tu vi tạm thời bước vào Linh Vũ Cảnh tứ trọng.
Thực lực cường hãn như vậy, tuy rằng vẫn không thể đánh bại Tô Mạc, nhưng hắn tuyệt đối tin chắc, Tô Mạc cũng không thể đánh bại hắn.
Tả Thu hai mắt ngưng trọng, chăm chú nhìn Tô Mạc đang tấn công tới.
Kiếm cương màu xám trắng vô song, dài ba trượng, rực rỡ chói mắt, như ngân hà rủ xuống từ chín tầng trời, trong nháy mắt chém tới trước mặt Tả Thu.
Thanh Phong Lạc Anh Kiếm Pháp – Lạc Anh Phân!
Tả Thu hét lớn một tiếng, một lần nữa thi triển tuyệt học của mình, Thanh Phong Lạc Anh Kiếm Pháp.
Vô số kiếm quang tung bay, vô số kiếm khí phấp phới, đánh về phía kiếm cương đang lao tới.
Xuy lạp!
Ầm!
Kiếm cương sắc bén tuyệt luân, cường thế xé rách vô số đạo kiếm khí, chém vào bảo kiếm trong tay Tả Thu.
Ư!
Toàn thân Tả Thu rung lên, hừ một tiếng, thân hình không nhịn được lùi nhanh trăm mét.
Hắn còn chưa kịp thở, thân ảnh Tô Mạc lóe lên, liền xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Chết!
Tiếng quát chói tai vang lên, thân hình Tô Mạc đột nhiên xông lên trời cao.
Tô Mạc hai tay nắm kiếm, từ trên cao nhìn xuống, bốn tòa linh xoáy trong cơ thể thúc giục đến cực hạn, chân khí khổng lồ tràn vào trường kiếm trong tay, trường kiếm quang mang vạn trượng.
Sau đó, trường kiếm trong tay Tô Mạc hung hăng chém xuống.
Phong Ma Kiếm Pháp – Phong Ma Kinh Vân Trảm!
Một kiếm chém xuống, khí thế kinh vân.
Chiêu này, chính là chiêu thứ chín của Phong Ma Kiếm Pháp, cũng chính là chiêu cuối cùng của Phong Ma Kiếm Pháp, càng là chiêu mạnh nhất của Phong Ma Kiếm Pháp.
Hống!
Giờ khắc này, trên người Tô Mạc lại xuất hiện một ảo ảnh voi khổng lồ, voi ngửa mặt lên trời gầm thét, uy thế mênh mông.
Đây là lực lượng nhục thân của Tô Mạc phát huy đến cực hạn.
Từ sau lần thực lực nhục thân tăng vọt kia, Vạn Tượng Thần Công đại tiến, chỉ cần hắn hoàn toàn thi triển lực lượng nhục thân, ảo ảnh voi khổng lồ sẽ từ trên người hắn xuất hiện.
Một kiếm cuồng bạo vô cùng, tốc độ vô song, trong nháy mắt liền chém tới trước mắt Tả Thu.
Hai mắt Tả Thu đột nhiên trợn trừng, đối mặt với một kiếm cuồng bạo nhanh như vậy, né tránh đã không kịp, hắn chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là lấy công đối công, cường thế phá diệt công kích của Tô Mạc.
Hoặc là cực lực chống đỡ, cứng rắn tiếp một kiếm này.
Tả Thu lựa chọn loại thứ hai.
A!
Tả Thu hét lớn một tiếng, cũng hai tay nắm kiếm, hai tay hóa thành phong luân, điên cuồng múa may, trước người múa ra từng mảng kiếm mạc.
Trong nháy mắt, một kiếm cuồng bạo vô cùng của Tô Mạc, hung hăng chém vào kiếm mạc.
Xuy xuy xuy
Âm thanh như vải bị xé rách vang lên, kiếm mạc như đậu hũ, bị xé rách từng lớp.
Trong nháy mắt, bảo kiếm của hai người hung hăng va chạm vào nhau.
Ầm!
Song kiếm va chạm, toàn thân Tả Thu chấn động kịch liệt, tay áo trên cánh tay trong nháy mắt hóa thành bột phấn, tiêu tán không còn.
Ngay sau đó, thân thể Tả Thu, tựa như gặp phải Thái Sơn áp đỉnh, hai chân cong xuống, phịch một tiếng quỳ xuống.
Phụt!
Trong nháy mắt, miệng, tai, mắt, mũi của Tả Thu, đều phun ra máu tươi.
Thất khiếu chảy máu!
Không chỉ có vậy, hai cánh tay của Tả Thu, da thịt đã nứt nẻ, máu tươi tanh tưởi từ trên cánh tay chảy xuống.
Sao sao có thể?
Hai mắt đỏ ngầu của Tả Thu trợn tròn, trên mặt là sự kinh hãi vô biên, môi không ngừng run rẩy.
Tả Thu quỳ trên mặt đất, hai tay của hắn vẫn giơ cao, bảo kiếm trong tay cũng vẫn đỡ trường kiếm của Tô Mạc.
Nhưng, hai tay của Tả Thu lại không ngừng run rẩy, đã sắp không nắm được bảo kiếm trong tay.
Bởi vì, ngũ tạng lục phủ của hắn đã bị chấn nát.
Tô Mạc không trả lời Tả Thu, mà nhìn đối phương, trầm giọng nói: Ta và ngươi vốn không có thù, nhưng làm sao được khi lập trường khác nhau, đây là số mệnh của ngươi!
Ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái!
Nói xong, cánh tay Tô Mạc mạnh mẽ ấn xuống, sau đó nhẹ nhàng vung lên, kiếm quang vẽ ra một đường cong, mang theo một vệt máu tươi bay tung tóe.
Xuy!
Trên cổ Tả Thu xuất hiện một đường máu, ngay sau đó thân thể hắn phịch một tiếng, ngã xuống đất, hoàn toàn tử vong.
Nhìn thi thể Tả Thu một cái, Tô Mạc ngẩng đầu, nhìn về bốn phía.
Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đều hai mắt mở to, không thể tin được nhìn vào trong sân.
Các đệ tử Huyền Cực Tông, ai nấy đều sắc mặt ngây dại, đều là vẻ không dám tin.
Từ khi Tô Mạc xuất kiếm, đến khi chém giết Tả Thu, cũng chỉ có mấy hơi thở thời gian, mọi người còn chưa hoàn hồn.
Ha ha ha
Một lát sau, tiếng cười lớn đột nhiên vang lên, mới kéo mọi người trở lại thần.
Phía trước đại quân Thiên Nguyệt Quốc, Viên Chiến cười điên cuồng, sắc mặt kích động không thôi.
Một lát sau, Viên Chiến ngừng tiếng cười, đắc ý nhìn về phía Ma Thiết đối diện.
Ma Thiết, thiên tài siêu cấp của Huyền Cực Tông các ngươi, cũng chỉ có vậy thôi à! Còn không phải bị thiên tài của Thiên Nguyệt Quốc ta chém giết.
Viên Chiến mặt mày hớn hở, lớn tiếng nói.
Viên Chiến rất vui vẻ, hai vòng chiến đấu trước, phe mình thua thảm vô cùng, bây giờ cuối cùng cũng gỡ lại được một ván, khiến trong lòng hắn vui mừng khôn xiết.
Sắc mặt Ma Thiết lại một mảnh xanh mét, trong lòng buồn bực vô cùng.
Vốn muốn từng vòng từng vòng quét ngang đối phương, không ngờ lần chiến đấu thứ ba này, phe Thiên Nguyệt, lại xuất hiện một yêu nghiệt.
Chiến lực của người này quả thực nghịch thiên.
Nếu không phải khí tức trên người Tô Mạc, quả thật là Linh Vũ Cảnh tam trọng không thể nghi ngờ, hắn đều phải nghi ngờ Tô Mạc có phải đã che giấu tu vi hay không.
Viên Chiến, ngươi đừng quá đắc ý.
Ma Thiết mặt đen lại, giận dữ quát: Phe Thiên Nguyệt các ngươi, cũng chỉ là thắng một trận mà thôi, có gì đáng cao hứng đắc ý.
Ha ha!
Viên Chiến cười lớn, nói: Một trận chiến, đủ để đánh gục thiên tài mạnh nhất của các ngươi.
Hừ!
Ma Thiết hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Tô Mạc, trong mắt sát cơ lóe lên.
Người này chiến lực nghịch thiên, nếu hoàn toàn trưởng thành, sau này đối với Thiết Lâm Quốc và Huyền Cực Tông của hắn cực kỳ bất lợi.
Ma Thiết âm thầm tính toán.
Trong sân, Tô Mạc như cây thương đứng thẳng, thể hiện hết tư thái vô địch.
Ánh mắt Tô Mạc chuyển qua, rơi vào trong đại quân Thiết Lâm Quốc.
Tầm mắt quét qua quân đoàn Thiết Lâm, Tô Mạc đem ánh mắt chú ý vào hai trăm dư tên đệ tử Huyền Cực Tông kia.
Hơi trầm ngâm, Tô Mạc mở miệng quát: Còn ai? Nguyện ý lên sân một trận!